Cảm giác bị bỏ rơi đến chẳng bao giờ báo trước...
Đôi khi cái cảm giác ấy nó xuất phát từ tính ích kỷ của mình...
xuất phát từ những kỷ niệm buồn chợt ùa về khi bắt gặp một vật kỷ niệm, một bài thơ, hay một bài hát có cùng tâm trạng...
Đôi khi ngồi giữa bao nhiêu người, nhưng vẫn thấy lạc lõng, thấy mình và những ngưới ấy cứ như là hai thế giới, một hố sâu, sâu lắm ngăn cách giữa mình và họ...Muốn trốn chạy khỏi họ...
Cảm giác bị bỏ rơi đến khi mà lúc buồn không có ai bên cạnh, không có ai tâm sự, không có ai cho mình một lời khuyên... => cô đơn...thiếu tự tin...
Là lúc nhắn tin mà phía kia không thèm trả lời => rất sốt ruột...
Là lúc ngồi nói chuyện hai đứa kia cứ bô lô ba la với nhau còn mình chẳng thể chen vào câu nào => cực kỳ ức chế...
Là khi một người không còn quan tâm đến mình nữa vì một người khác => điên tiết...
Là khi online, gọi người mình muốn gặp nhất mà người ta không trả lời => chờ đợi, sốt ruột => nghĩ linh tinh...
Là khi mình đối xử thật tệ với chính mình => không thể tha thứ được...
Đôi khi nghĩ về những chuyện cũ, muốn cứu vãn, muốn kéo nó lại...nhưng mà nó thì giống như thời gian, trôi tuột khỏi bàn tay mình, càng giữ càng làm mình thêm đau đớn...
Đó là lúc cảm thấy bản thân bất lực, và cảm giác bị bỏ rơi lại ùa đến...Sau nghĩ lại, thấy mình ngu ngốc và vô duyên lắm...
Chẳng ai muốn bị bỏ rơi, và có lẽ chẳng ai là bị tất cả mọi người bỏ rơi...Nhưng mà cái cảm giác ấy nó vẫn luôn hiện hữu, vẫn cứ xuất hiện...Muốn chối bỏ nó, nhưng không được...
Nhưng túm lại tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua. Trong cuộc sống có một lúc nào đó mình sẽ bị người khác bỏ rơi mà cũng có khi chính mình lại bỏ rơi người khác. Bỏ rơi rồi bị bỏ rơi. Cuộc sống là thế mà...